Vũ Điệu Dakini – Trong cảnh tuyệt vọng và gặp Đại sư

Khi các đoàn người cầu hôn kéo tới Kharchen, cha mẹ ta và các quan họp nhau để bàn về hôn nhân của ta. Mọi người đồng ý quyết định rằng ngoại trừ có lệnh của Hoàng Đế, họ sẽ không cho ai cưới ta làm vợ, vì những người cầu hôn khác sẽ bất mãn và gây xung đột. Quyết định này được bố cáo, thế là các vị khách tới cầu hôn ai trở về nhà người ấy.

Sau đó ít lâu, Hoàng Đế Pelgyi Zhonnu xứ Kharchu đến xin cưới ta, mang theo ba trăm con ngựa và nhiều con la chở đầy tặng phẩm. Cùng lúc đó Hoàng Tử Dorje Wongchuk xứ Zurkhar cũng xuất hiện với nhiều tặng phẩm như vậy. Cha mẹ ta nghĩ nếu gả ta cho một người thì người kia sẽ giận, vì vậy hai ngài bảo ta tự chọn một người làm chồng. Ta cương quyết nói:

“Con không lấy một người nào cả. Nếu lấy chồng thì con phạm lỗi tự giam mình vào tù ngục thế gian. Sống tự do là điều quý báu nhất. Xin cha mẹ hãy nghĩ lại.”

Nhưng dù ta đã thành tâm cầu khẩn, cha mẹ ta vẫn nhất quyết. Cha ta nói: “Trên thế gian không có điều nào xinh đẹp hơn là nơi trú ngụ của hai hoàng tử này. Mi là đứa con bất hiếu. Không thể nào gả một đứa thô lỗ như mi cho người Trung Hoa hay người Hor. Mi phải lấy một trong hai hoàng tử đó.”

Cha ta lại nói với hai vị cầu hôn đang tranh chấp nhau:

“Con gái ta nói rằng nó không muốn lấy người nào trong hai người. Vậy nếu ta gả nó cho người này mà người kia tranh giành thì nó sẽ ở lại với ta. Hai người đều đã quen với việc thi đua, vì vậy khi ta cho nó đi ra ngoài cung điện, người nào đặt tay lên người nó trước sẽ chiếm được nó. Người thua không được đòi hỏi gì cả. Nếu người nào gây sự để tranh giành nó, ta sẽ xin Hoàng Đế trừng phạt người đó.”

Rồi Vua Cha cho ta mặc áo gấm thêu, lại ban cho phẩm vật làm của hồi môn nhiều đến nỗi cần phải có một trăm con ngựa mới chở hết và ta miễn cưỡng để cho người ta dắt ra ngoài cung điện. Ngay khi ta vừa bước ra ngoài hai phe tranh chấp đã nhào tới. Một viên quan của Khachupa tên là Santip nắm được ta trước và dùng hết sức lôi ta đi. Nhưng ta giậm hai chân lên một tảng đá mạnh đến nỗi hai bàn chân chìm vào trong đó như lún vào bùn. Ta cứ đứng ở đó vũng như núi, không ai có thể đẩy ta đi được. Mấy viên quan độc ác đó liền lột trần ta rồi lấy một cái roi có gai bằng sắt quất ta. Ta nói với họ:

“Thân xác này là thành quả của mười ngàn năm tu luyện,

Nếu ta không thể dùng nó để đạt giác ngộ

Thì ta cũng không để cho nó phải chịu đau khổ của luân hồi.

Các người có thể là người cao quý và uy quyền nhất xứ Kharchu

Nhưng các người không thể đạt được một ngày trí huệ.

Vậy hãy giết chết ta đi, ta không cần.”

 

Viên quan Santipa trả lời ta:

“Cô có thân hình đẹp mà bên trong thì hư hỏng,

Nước da đẹp của cô làm cho tim Hoàng Tử rối loạn,

Giống như một hạt đậu khô, cô nhẵn ở bên ngoài mà cứng ở bên trong,

Đừng dại dột nữa, hãy làm công chúa xứ Kharchu.”

Ta đáp lời:

“Thân người quý báu này khó đắc,

Nhưng để con thân như của nhà ngươi thì dễ,

Thân tội lỗi của ngươi không phải là thân người.

Tại sao ta lại đi với ngươi để làm công chúa Kharchu?”

Họ lại đánh ta với cái roi gai sắt cho tới khi lưng của ta rách nát và đầy máu. Không thể chịu đựng đau đớn thể xác được nữa, ta đứng dậy đi theo họ. Tối hôm đó đoàn người của Hoàng Tử cắm trại ở Drakda và họ múa hát vì vui mừng, trong khi ta buồn đến nỗi khóc ra máu mắt. Ta đã nghĩ đủ cách chạy trốn nhưng không có cơ hội nào cả. Khàn giọng vì đau khổ, ta cất tiếng than thở với Chư Phật mười phương:

“Lạy Chư Phật Bồ Tát mười phương, bảo hộ chúng sinh,

Các Hộ Pháp từ bi đầy oai lực,

Các đấng thần linh có thần nhãn,

Đây là lúc thực hành Bồ Tát Nguyện của các Ngài.

Tâm ý trong sạch của con trắng hơn băng tuyết,

Nay đã đen hơn bùn của tên quỷ ngoại nhân này.

Xin hãy thương xót con!

Tâm ý chân chính của con quý như vàng,

Nay không đáng một đồng tiền của tên quỷ ngoại nhân này.

Xin chư vị Hộ Pháp có thần nhãn chứng giám!

Ý nguyện trong sạch của con là viên ngọc như ý,

Nhưng nay không giá trị bằng cục đá của tên quỷ ngoại nhân này.

Xin các đấng huyền linh hãy thi triển thần thông cứu con.

Con vẫn mong đắc Niết Bàn với thân người trong kiếp này,

Nhưng tên quỷ ngoại nhân này đã kéo con xuống vũng lầy Luân Hồi.

Xin hãy mau ngăn chặn số phận đau khổ này,

Hỡi các đấng từ bi!”

Trong khi ta đang cầu nguyện như vậy, các người kia dường như say rượu và lăn ra ngủ: Thế là ta chạy trốn, chạy trốn nhanh hơn gió. Vượt qua bao nhiêu đèo và thung lũng, ta đi về hướng nam. Sáng hôm sau, những người đã cưỡng bách ta đi với họ vừa tức giận vừa hổ thẹn. Họ đi tìm ta khắp nơi và sau khi đã lục soát từng ngõ ngách của xứ Kharchen một cách vô ích họ trở về Kharchen.

Trong lúc đó Đức Liên Hoa Sinh đã tức khắc từ Orgyen trở về Chimphu. Mấy viên quan gian ác biết được chỗ trú của Ngài nên họ đi tới đó để giết Ngài. Trên đường đi họ hoảng sợ vì trông thấy một cột lửa ở Chimphu. Không dám đi tới nơi để thi hành ý định, họ ngượng nghịu trở về Samye và nói với nhà vua như sau:

“Tâu Hoàng Đế của thế gian, Chúa Tể của loài người, đấng Quân Vương thiêng liêng,

Tên quỷ ngoại nhân hỗn láo

Mà chúng ta đã đầy đi Turkhara

Hiện đang ở Chimphu chứ không bị lưu đầy.

Chúng tôi nên giết y hay đầy y lần nữa?”

Nhà Vua bí mật hài lòng. Ngài tự nhủ: “Đại Sư có pháp môn đắc Phật Quả và không cần diệt trừ cảm xúc. Ta phải xin Ngài dạy những giáo lý này”. Ngài sai ba dịch giả mang bình bát bằng vàng tới dâng Đại Sư và mời Ngài về hoàng cung nhận lời mời, Đại Sư từ Chimphu đi xuống một khe núi mà ngài biết các viên quan thù địch đang phục kích mình. Ngài bảo ba dịch giả đi tới trước và Ngài giơ tay lên làm cử chỉ đe dọa và tụng: “HUNG HUNG HUNG!” rồi bay lên không trung. Ngài biến thành hình Guru Drakpo trong một khối lửa bốc cao tới đỉnh của thế gian, làm cho kẻ địch sợ thất thần. Rồi với hình dạng đó Ngài xuất hiện trước Nhà Vua và trong khi tất cả những người khác không trông thấy hình dạng Guru Drakpo này. Vua Trisong Detsen sợ đến bất tỉnh. Đại Sư lấy lại hình dạng Liên Hoa Sinh và khi Nhà Vua tỉnh lại, ngài phục lạy và nhiễu quanh Đại Sư nhiều lần rồi làm cỗ cúng “ganacakra ” rất lớn, thỉnh cầu Đại Sư truyền Pháp.

Đại Sư nói: “Bây giờ chưa phải lúc để ta truyền giáo lý Mật Giáo cho Ngài. Hãy thanh lọc tâm trí bằng con đường tiệm tiến Đại Thừa và một năm sau cũng ngày này hãy làm lễ cúng một lần nữa.”

Sau khi trốn thoát, ta, Tsogyen trú ở thung lũng Womphu Taktsang, mặc áo vải bông, ăn trái cây để sống. Nhưng Zurkharpa, người cầu hôn thua cuộc, nghe tin đồn, biết được nơi ta lẩn trốn, bèn sai ba trăm người tới tìm ta. Họ bắt được ta, mang về cho chủ của họ.

Nghe tin này ông Hoàng cầu hôn thắng cuộc Kharchupa gửi cho cha ta, Kharchenpa, một lá thư như sau:

“Thưa Thánh Vương Pelgyi Wongchuk cao cả: Ngài đã bằng lòng gả con gái yêu quý cho tôi, nhưng khi đi đường nàng đã bị mất tích. Tôi đã được nghe và xin Ngài xác minh việc này: Người Zurkharpa đã bắt cóc nàng đưa tới một nơi xa xôi. Nếu đây là ý định của Ngài thì giữa tôi và Ngài phải có chiến tranh. Nếu không thì đây là việc giữa tôi với Zurkharpa.”

Sau khi gửi lá thư này và đang chiêu tập binh mã thì Kharchupa nhận được thư của Kharchenpa như sau:

“Kharchu Dorje Pel, đây là câu trả lời của ta: Đừng hồ đồ vu cáo người khác. Ta không biết gì về Tsogyel từ khi nó đi khỏi chỗ này. Nếu gây chiến thì chắc chắn ngươi sẽ bại trận.”

Kharchenpa, cha ta, cũng điều động binh đội, và ông lại nhận được một bức thư nữa, lần này là của Zurkharpa:

“Thưa Thánh Vương Pelgyi Wongchuk: Tôi đã tìm thấy con gái của Ngài ở một vùng biên địa xa xôi và đã đưa nàng về sống với tôi ở đây. Nếu tôi dâng cho Ngài nhiều của cải thì Ngài có gả con gái Thánh Nữ của Ngài cho tôi không?”

Cha ta viết thư trả lời như sau:

“Theo giao ước của chúng ta, người nào thắng cuộc sẽ lấy con gái của ta, người nào tranh giành sẽ bị trừng phạt. Nhưng để mọi người đều hài lòng, cứ để cho đứa con gái đó tự ý đi nơi nào nó muốn.”

Nhưng Zurkharpa không muốn thả ta ra. Ngược lại y xiềng ta lại rồi điều động quân sĩ sửa soạn chiến tranh. Được biết vụ này, hoàng đế Trisong Detsen gửi cho cha ta một bức thư như sau:

“Gửi Kharchen Pelgyi Wongchuk: Kẻ nào chống lại lệnh của Hoàng Đế chắc chắn sẽ bị tiêu diệt tức khắc. Ngươi có một người con gái thanh cao, xứng đáng làm hoàng hậu của ta. Thần dân nào của ta gây chiến sẽ bị phạt tội chết.”

Hoàng Đế cử bảy viên quan mang bức thư này tới cho cha ta. Ông kể cho họ biết chi tiết vụ của ta rồi viết một bức thư gửi Hoàng Đế nói về việc dâng cho Ngài như sau:

“HO! Tâu Hoàng Đế của thế gian, Thánh Chúa của loài người, con gái của tôi cao thượng hơn những người con gái khác, vì vậy tôi rất lấy làm vinh hạnh nếu Ngài lấy nó làm hoàng hậu. Tôi lại rất sợ gây tranh chấp, dù lớn hay nhỏ, vì vậy tôi không dám phạm tới oai lực của vị Hoàng Đế của thế gian.”

Hoàng đế Trisong Detsen hài lòng với bức thư này, Ngài thân chinh cùng chín trăm kỵ binh tiến tới xứ Zurkha. Zurkharpa rất kinh hãi, nhưng Kharchenpa hòa giải với mọi người. Ông gả con gái lớn, chị cả của ta, tên là Dechen Tso cho Kharchu Dorje Pel, và ông Hoàng này hài lòng với người vợ đó. Cha ta lại gả con gái thứ nhì là Ninma Tso cho Zurkhar Zhonnu Pel, ông này cũng vui lòng và khi đứa con gái út là ta được Hoàng Đế lấy làm vợ thì không còn ai hi vọng chiếm ta làm của riêng nữa. Thế là mọi người tránh được nạn đao binh và sống trong hòa thuận.

Trên đường đến Samye, ta được sứ giả của Hoàng Đế đón tiếp và hộ tống, được đeo đồ trang sức bằng ngọc quý và mặc áo lụa thêu hợp với địa vị mới của ta. Nhà vua cử hành lễ cưới của chúng ta với những yến tiệc kéo dài ba tháng. Rồi vì ta tin tưởng vào Phật Pháp, Ngài cử ta giữ chức Giám Hộ Giáo Pháp. Các học giả dạy ta văn học và ngữ pháp, năm ngành nghệ thuật và khoa học, tri thức về thế gian cũng như tôn giáo. Chỉ cần được chỉ bảo sơ qua là ta đã nắm vững các bài học.

Một hôm, như thường lệ, Nhà Vua mời Đại Sư Liên Hoa Sinh tới hoàng cung. Ngài mời Đại Sư ngồi trên một cái ngai cẩm ngọc rồi dâng một cỗ cúng “galacakra” lớn, chất một núi phẩm vật ở phía trước Đại Sư. Để làm một lễ cúng Mandala đúng nghi thức, Ngài bày các thỏi vàng trên một cái khay mandala bằng vàng. Các chi tiết của mandala bằng bạc tượng trưng vương quốc của Ngài. Ngài dâng bốn quận của miền trung Tây Tạng và xứ Tsong như núi Tu Di; Trung Hoa; Jang (ở cạnh tỉnh Vân Nam, Trung Hoa) và tỉnh Kham như Đông Thắng Thần Châu và hai Tiểu Lục Địa phụ thuộc; Ngài dâng Jar; Konpo và xứ Bhutan như Nam Thiện Bộ Châu và Hai Tiểu Lục Địa; và Ngài dâng Hor, Mông Cổ và Bình Nguyên Miền Bắc như  Bắc Cu Lô Châu và hai Tiểu Lục Địa. Ngài ban cho ta khay lục ngọc tượng trưng cho tài lộc. Sau đó ngài khẩn cầu với Đức Liên Hoa Sinh:

“Kính bạch Đại Sư Tôn Quý (Guru Rinpoche), trong lễ cúng Mandala này, tôi dâng tất cả những gì thuộc quyền lực của tôi. Với lòng từ bi lớn, Ngài trông coi vạn vật, thần cũng như người mọi sắc tướng, vào mọi lúc. Xin ngài ban cho tôi giáo lý đặc biệt để tôi thực hành và có thể đắc Phật Quả tức khắc, chỉ dựa vào sự tinh tấn của thân người này mà ngay trong kiếp này. Xin ban cho tôi giáo lý Mật Giáo siêu diệu, chân ngôn siêu việt nghiệp báo và nhân quả.”

Nói xong Ngài phục lạy Đại Sư tám mươi mốt lần để cầu khẩn.

Đại Sư Liên Hoa Sinh đáp:

“Này Hoàng Đế, hãy nghe cho kỹ

Từ cõi hoa sen đại lạc, trong sạch, bất khả thuyết,

Đức Phật A Di Đà vô sinh bất tử

Phóng Thân, Khẩu, Ý kim cương của mình như một quả cầu ánh sáng

Vào giữa biển thai tạng mênh mông không có trung tâm hay chu vi

Và ở trên nhụy của một bông sen, không có nguyên nhân hay điều kiện,

Không có cha mẹ hay gia tộc,

Ta, Liên Hoa Sinh, Đấng Vĩ Đại này xuất hiện kỳ diệu,

Tự nhiên hiển lộ, vô sinh bất tử,

Ngự trị các đoàn Dakini

Với tri kiến Mật Giáo siêu nguyên nhân và thiêng liêng nhất,

Các lời dạy khẩu truyền, giáo lý bí mật, pháp hành trì, và pháp mở tâm,

Và lời nguyện samaya quan trọng không bao giờ được quên.

“Nhưng không thể đổi giáo lý lấy tài vật,

Cũng không thể đổi lấy uy quyền của một vị vua.

Nếu đổi giáo lý lấy của cải, thì ta phạm giới nguyên căn bản,

Cả Ngài và ta sẽ phải chịu quả báo, chết và sa xuống địa ngục.

Hơn nữa, cả thế gian đã ở trong quyền lực của ta rồi.

Lễ vật thì nhiều, nhưng không đúng cho mục đích của Ngài.

Mật Giáo chỉ đòi hỏi người thọ giáo có khả năng, như một vật chứa thích hợp.

Loại thuốc tốt nhất là sữa sư tử tuyết,

Chỉ có thể được chứa trong bát vàng nạm ngọc,

Các vật chứa khác sẽ vỡ, chất thuốc quý sẽ mất.

Giáo lý bí mật được giữ kín trong tâm ta.”

Khi Đại Sư nói xong, phần thân trên của Ngài xuất hiện như cõi dục giới, và phần thân dưới kéo dài tới tận địa ngục thấp nhất. Sau khi hóa hiện hình dạng này, Ngài lấy lại hình dạng bình thường ngồi trên ngai. Nhà Vua phục xuống như một bức tường sụp đổ, rồi kêu lớn:

“Ôi! Đại Sư, nghiệp quả cõi ác nào cho người ta làm vua mà lại không được thọ nhận Mật Giáo!” Ngài đập mình trên đất khóc than ầm ĩ, làm Đại Sư phải bảo Ngài bình tĩnh lắng nghe những lời chỉ dạy sau đây:

“Nghe đây! Mật Giáo được gọi là bí mật

Không phải vì vô đạo đức mà vì được giữ kín,

Được giữ kín đối với những tín đồ của các đạo pháp khác có tâm trí chật hẹp.

Nghiệp của Ngài không quái ác, thưa Đại Vương!

Ngài có trí thông minh, trí huệ, và tấm lòng rộng rãi,

Ngài sẽ không thay đổi niềm tin hay phạm giới nguyện,

Và ngài sẽ thành tâm học với vị Lama Mật Giáo.

Con người vĩ đại này đã không còn một chủng tử ái dục nào,

Tội tham dục không có,

Nhưng phụ nữ là phần thiêng liêng của Mật Giáo,

Một Dakini Trí Huệ có khả năng là điều cần thiết,

Người nữ đó phải thuộc gia đình tốt, trung thành, có danh giá.

Đẹp, khéo léo, trí huệ hoàn hảo,

Đầy từ bi quảng đại,

Không có người nữ thì giác ngộ và giải thoát không đủ nhân tố,

Và mục tiêu của việc thực hành Mật Giáo vẫn còn xa.

Khắp Vương Quốc Tây Tạng này

Có nhiều hành giả Mật Giáo,

Nhưng người đắc đạo thì thưa thớt như sao buổi sáng.

Thưa Đại Vương, xét như vậy,

Ta sẽ mở cánh cửa thực hành Mật Giáo cho Ngài.”

Nói xong, Đại Sư hiện thành hình dạng Vajradhara (Kim Cương Trì, Adi Buddha, Phật Nguyên Thủy) và trụ trong hình dạng này. Nhà Vua phục lạy cho đến khi trán Ngài sưng lên, rồi Ngài dâng tám lễ vật thiêng liêng, kể cả chính ta lên Đức Đại Sư, làm cho Ngài rất hài lòng.

Sau đó, Đại sư cho Yeshe Tsogyel làm người Phối Ngẫu và Phu Nhân của Ngài, làm lễ điểm đạo truyền pháp cho Đức Bà, và rồi cả hai đồng tu Mật Giáo, họ đến Chimphu Geu trước để hành pháp môn bí mật.

Đến đây là chấm dứt chương thứ ba nói về việc Đức Bà Yeshe Tsogyel nhận ra sự vô thường của cuộc đời và gặp Đại Sư Liên Hoa Sinh.

SAMAYA ITHI GYA GYA GYA!

Khai Mật Tạng Taksham Samten Lingpa khám phá
Chuyển dịch Tạng ngữ:  Keith Dowman
Chuyển dịch Việt ngữ: Lục Thạch