MB_Hội Sở_Bàn Thờ Quy Y Tam Bảo và Tam Căn Bản(3)

Phát Tâm Bồ đề – Nhớ lại ơn nặng của mẹ chúng sinh và muốn đền trả ơn ấy

Nhớ lại ơn nặng của mẹ chúng sinh

Bước tu tiếp theo là nhớ lại tình thương của mẹ chúng sinh. Biết chúng sinh đều là mẹ của mình vẫn chưa đủ, quý vị còn phải nhớ lại tấm lòng bao la sâu thẳm của mẹ dành cho quý vị. Nói ví dụ, người mẹ đời này của quý vị đã đối xử với quý vị rất tốt, mang nặng chín tháng dài, thận trọng từng miếng ăn thức uống. Vì quan tâm đến đứa con trong bụng, nên việc cần làm mẹ đều làm đủ. Ngay cả việc quý vị hiện đang sống tốt, có thể tu học Phật pháp, đó cũng là nhờ ơn mẹ, cưu mang quý vị trong bụng, chăm sóc tốt cho quý vị chào đời.

Mẹ chăm lo khi con còn trong thai. Mẹ chăm lo khi con đã chào đời. Lúc chào đời, quý vị nào biết tự lo cho mình, chỉ như loài côn trùng nhỏ nhoi, không ra tích sự gì. Vậy mà mẹ vẫn nâng niu quý vị như là ngọc quý, ngày đêm chăm sóc không ngơi nghỉ, ngày đêm chăm sóc không lơi nghỉ, trong tâm chỉ có mỗi một mối quan tâm duy nhất, đó là sự bình an của quý vị. Mẹ cho ăn, mẹ tắm rửa, mẹ khoác lên người quý vị những chiếc áo mềm mại êm ái, mẹ bồng đi khắp nơi, thậm chí chỉ vì muốn quý vị được vui, mà mẹ bẹo mặt múa tay, mong quý vị mỉm cười miệng. Vì thương yêu con nên tim mẹ lúc nào cũng chứa đầy bất an lo lắng, sợ con bệnh, sợ con đau, đến nỗi giấc ngủ của mẹ chẳng mấy khi được yên.

Quý vị biết đi là nhờ mẹ đưa tay nâng đỡ bước đầu đời, rồi lại đỡ bước thứ hai, và những bước kế tiếp. Quý vị biết nói cũng là nhờ công ơn cha mẹ. Khi lớn lên, quý vị có khả năng học hỏi rất nhiều thứ, nhưng có học nhiều như vậy, cũng là nhờ từ căn bản mẹ đã dạy cho biết nói, biết đi. Tất cả nhờ vào tình thương của mẹ.

Ở bước tu trước, quý vị đều đã thấy tất cả chúng sinh đều là mẹ của mình, ở đây quý vị thấy không những người mẹ đời này tốt với mình, mà tất cả chúng sinh đều đã từng tốt với mình như vậy.

Muốn đền trả ơn ấy

Bước tiếp theo là muốn phát khởi tâm nguyện muốn đền trả ơn nặng của tất cả các bà mẹ chúng sinh. Tự hỏi mình như sau: “Tôi có đủ khả năng đến trả tình thương ấy hay không?” và nghĩ rằng, “chắc chắn là đủ, vì tôi có được kiếp tái sinh thật may mắn: gặp được chánh pháp, gặp được đạo sư chân chính, gặp được đường tu, và có được mọi cơ hội để thuận tiện tu hành. Vì vậy tôi cần làm hết những gì mình có thể làm để giúp chúng sinh thoát khỏi khổ đau, đến với an lạc. Tôi cần phải làm như vậy, để đền trả tình thương mà chúng sinh đã dành cho tôi.”

Đền trả ơn của chúng sinh đương nhiên bao gồm cả việc giúp đỡ vật chất, giúp kẻ đói có miếng ăn, giúp kẻ khát có thức uống, giúp áo quần hay là giúp phương tiện sinh sống. Tuy vậy, quan trọng nhất vẫn là giúp chúng sinh thoát khỏi mọi khổ đau, có được mọi hạnh phúc mong cầu. Quý vị cần nhớ nghĩ thường xuyên liên tục.

 
Ribur Rinpoche
Việt dịch: Hồng Như

Trích: Phát Tâm Bồ Đề